Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

Diễn viên hoàn hảo? Thật hay giả..........

DIỄN VIÊN HOÀN HẢO

Cuộc đời là một bộ phim dài mà chính chúng ta là những diễn viên. Chẳng có một kịch bản nào có sẵn, chúng ta đến rồi đi chúng ta quen nhau rồi lại quên nhau. Mỗi người có một vai và phải diễn sao cho tròn vai, chẳng ai có thể đóng thế vai của ai cũng chẳng ai là bản sao hoàn hảo của ai. Nhưng dưới “ngòi bút” và “miệng lưỡi” của nhiều người, một “diễn viên hoàn hảo” trong một “vở kịch không sai sót” của các nhà “đạo diễn” quốc tế Cộng sản đã được “đặt ra”. Hồ Chí Minh còn sống hay đã chết sau năm 1932? Chẳng cần bằng chứng cũng chẳng cần điều tra, bố con nhà rận đã “tự” viết ra những cuốn sách “lưu hành nội bộ” để thỏa sức cắn xé
  1.   Hai người - 2 tính cách - một cuộc đời có hay không?

Người ta cho rằng Hồ Chí Minh đã bị mật thám ám sát vào năm 1932 và “kẻ”xuất hiện năm 1941 trở đi là một kẻ giả mạo – một kẻ giả mạo hoàn hảo trong suốt quãng đời còn lại của Hồ Chí Minh. Ông ta giống chủ tịch Hồ Chí Minh một cách kinh khủngừ gương mặt đến giọng nói. Tôi tự hỏi mình rằng tại sao ông ta có thể thành thạo tiếng Việt ngay cả khi những người dân tộc Hoa sống trên đất nước Việt Nam cũng còn “lơ lớ” vẫn còn “ngộ - nỉ”? Tiếng Việt không phải một ngôn ngữ dễ hệ ngôn ngữ đơn âm với đầy đủ 6 dấu và các thanh bằng trắc ngữ âm,  ngữ điệu. Tiếng Việt không phải ngôn ngữ đơn nghĩa. Lớp nghĩa đa tầng của nó không phải người nước ngoài nào cũng có thể hiểu hết được. Vậy mà ông Hồ Tập Chương kia lại có thể “đóng thế” một cách hoàn toàn giống “vật chủ” không một chút sai sót. Ông nói tiếng Nghệ, mặc áo  nâu sồng. Ông ta ăn cà muối, ăn cá kho chứ không đòi sủi cảo, đậu hũ thối như đám người Hoa phương bắc kia. Ông ta thông thuộc văn hóa vùng miền Việt Nam hơn nữa ông ta có lẽ đã được giáo dục tiếng Việt từ hồi mới sinh nên ông ta làm nhiều bài thơ tiếng Việt, ca ngợi nước Việt chứ không phải ca ngợi cái xứ Đài của ông ta. Ông ta thuần Việt đến mức ai cũng nghĩ rằng ông ta là một người Việt thuần chủng. Đến đây tôi lại nghĩ nếu như Hồ Chí Minh mất năm 1932 có lẽ cái ông có tên Hồ Tập Chương kia là bản sao được “nhân bản” vô tính ra bởi từ cử chỉ điệu bộ thói quen đều không thể nhận ra ông ta là người Trung Quốc

 2.   Diễn viên hoàn hảo

Diễn xuất quá hay khi ông ta lừa được tất cả những đồng nghiệp của Nguyễn Ái Quốc, được bạn bè của Người từ Anh, Pháp, Liên Xô và tất cả dân tộc Việt Nam. Rất nhiều tờ báo viết về Hồ Chí Minh, xem Người như một “hiện tượng” và là lãnh tụ tối cao của người Việt. Vậy mà cái “tin vịt” Hồ Chí Minh đã chết năm 1932 như một cái tát vả thẳng và mặt phóng viên tạp chí Time, le Monde… những tờ báo uy tín đã từng đưa tin về Hồ Chí Minh. Hơn nữa, cái tin này còn ỉ* và mặt chính phủ Mỹ khi năm 1945 chính Mỹ là người cử OSS (tiền thân của CIA) sang giúp đỡ Hồ Chí Minh lên kế hoạch cho cuộc cách mạng tháng 8 năm 1945. Suốt 21 năm đối đầu với Việt Nam, Mỹ với các biện pháp mật vụ dày đặc và hiện đại nhưng không có một tí dấu vết nào chứng minh Hồ Chí Minh không phải Hồ Chí Minh. Hồ Tập Chương – một diễn viên của mọi thời đại, tất cả các diễn viên đã từng và sắp nhận được giải Oscar nên ngả mũ cúi đầu để tưởng nhớ đến một “diễn viên” bị lịch sử điện ảnh bỏ quên. Nhân vật Hồ Tập Chương này là một vết đen trong ngành tình báo thế giới bởi không một quốc gia nào phát hiện ra cho đến khi một buổi sáng đẹp trời ở Đài Loan mấy “nhà sử học” vô danh “tô vẽ” ra và “họ hàng nhà rận” “đón chào” bằng cách tuyên truyền và đẽo gọt. Ôi trí tuệ của cả nhân loại, niềm tin bất diệt của tất cả các dân tộc bị áp bức vào hình tượng vĩ đại Hồ Chí Minh chỉ một thoáng, một phút giây, bố con nhà rận đã xổ toẹt một cái chẳng khác nào chửi cả lũ nhân loại loài người ngu hơn cả lũ rận đu càng sang Cali dũa móng, bán dâm.

3.   Nhân vật Hồ Tập Chương - kẻ Hán gian

Hồ Tập Chương nhập vai quá mức. Nếu ông ta tồn tại thực thì ông ta là kẻ “hán gian”. Tại sao ư? Ông ta chẳng làm gì được cho đất nước Trung Quốc của ông ta cả. Hồ Chí Minh (hay Hồ Tập Chương như các ông rận nói) thẳng tay đuổi 29 vạn quân Tưởng khỏi bờ cõi bằng cách ký hiệp định sơ bộ với Pháp. Ông ta chấp nhận mang tiếng “bán nước” cho Pháp để đuổi chính “đồng bào” của ông ta khỏi lãnh thổ “láng giềng” mà “tổ tiên Trung Hoa của ông ta” hằng ao ước xâm chiếm. Chưa kể đến trong chiến tranh ông ta nhận vũ khí đạn dược của anh Mao chứ lại không để cho bộ đội của anh Mao vào “chơi chung”. Ông ta và Hồ Chí Minh có cùng quan điểm về chủ nghĩa xã hội đó là chủ nghĩa xã hội đi liền với chủ nghĩa dân tộc. Năm 1932 Hồ Chí Minh (lúc đó là Nguyễn Ái Quốc) thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam (thay vì Đảng Cộng sản Đông Dương như yêu cầu của quốc tế Cộng sản) bởi Người nghĩ rằng mỗi quốc gia cần có một đảng cầm quyền riêng. Trong cương lĩnh đầu tiên của Đảng Người chủ trương giải phóng giai cấp phải đi liền với giải phóng dân tộc. Năm 1941 Hồ Tập Chương (như nhà rận nói) “giả mạo Hồ Chí Minh” trở về nước tách Đảng Cộng sản Đông dương thành 3 đảng của 3 nước, Đảng Cộng sản Việt Nam lại được trở lại như năm 1932 và sau này là Đảng lao động Việt Nam. Ông ta lãnh đạo cuộc khởi nghĩa giành chính quyền theo đúng cương lĩnh Hồ Chí Minh đặt ra. Phân tích đến đây, ít nhiều người cũng hiểu rằng chẳng lẽ giữa 2 con người lại có sự liên kết và tư tưởng giống nhau đến thế. Một tên Trung Quốc nhỏ nhoi lại “đấu tranh” vì dân tộc khác ư? Không. Tại sao hình ảnh Hồ Chí Minh lại được người dân yêu quý và tượng đài trong lòng dân của Người không thể đánh sập ư, đơn giản vì Người là lãnh tụ của Việt Nam, Người đem cơm no áo ấm cho cả một dân tộc mấy ngàn năm đói rách. Người đem hòa bình tự do đến cho một dân tộc bần cùng chẳng biết tí gì là dân chủ, bầu cử, dân quyền… Người mang cái mới, cái tiến bộ đến cho một dân tộc dốt nát và liên kết sức mạnh của một dân tộc yếu thành một khối mạnh mẽ mà không một thế lực nào làm suy chuyển được

Tôi từng xem một bộ phim tài liệu “Hồ Chí Minh - Ẩn số Việt Nam” lời lẽ của người Mỹ có vẻ không hay cho lắm khi nói về Người nhưng chính người Mỹ phải thừa nhận sự thông minh và kiên cường của Người. Tôi rất thích câu kết của serie phim này: “Lúc còn trẻ, Hồ Chí Minh mong ước thay đổi đời sống con người Việt Nam nhưng có lẽ ông không bao giờ nghĩ rằng ông đã thay đổi nước Mỹ nhiều như thế nào Hồ Chí Minh và Hoa Kỳ, đó là thật bại đầu tiên và cũng là cuộc chiến dài nhất trong lịch sử Hoa Kỳ, ở khía cạnh này Hồ Chí Minh đã dạy cho chúng ta một bài học: Đừng bao giờ gây chiến với đối phương có tình yêu nước nồng nàn, mãnh liệt và sẵn sàng hy sinh tất cả cho chiến thắng” “người ta nghĩ đến ông nhiều hơn tất cả mọi thứ, đó là một lãnh tụ của cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc thành công nhất mà chúng ta được chứng kiến trong thế kỷ này”

Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015

CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH ĐÃ ĐƯỢC UNESCO VINH DANH
Có những thắc mắc (của lũ rận) về việc UNESCO vinh danh chủ tịch Hồ Chí Minh. Bài viết dưới đây phần nào sẽ làm sáng tỏ hơn về điều này.
Nghị quyết trên có nội dung như sau:
Ghi chép của Đại Hội Đồng
Kỳ họp thứ 24, Paris,
20 Tháng Mười đến 20 Tháng Mười Một 1987
Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hoá
của Liên Hợp Quốc UNESCO
Nghị quyết 18.65 được thông qua bởi Đại Hội Đồng tại kì họp lần thứ 24.
18.65 Kỉ niệm 100 năm ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh
Đại Hội Đồng
Căn cứ Việc tổ chức lễ kỉ niệm quốc tế của những danh nhân có văn hóa và trí tuệ kiệt xuất góp phần thực hiện mục tiêu của UNESCO và sự hiểu biết chung toàn thế giới,
Căn cứ Nghị quyết 4.351 kì họp thứ 18 của Đại Hội Đồng liên quan tới các hoạt động kỉ niệm ngày sinh của những nhân cách lớn và sự kiện để lại dấu ấn trên sự phát triển của loài người.
Chú ý rằng: năm 1990 sẽ đánh dấu 100 năm ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh – Anh hùng giải phóng dân tộc Việt Nam và Danh nhân văn hóa (note: có thể dịch là ‘nhà văn hoá lớn’ hoặc ‘nhà văn hoá kiệt xuất’)
Xem xét đến: Chủ tịch Hồ Chí Minh là một hiện tượng kiệt xuất về quyết tâm của cả một dân tộc, đã cống hiến trọn đời mình cho sự nghiệp giải phóng nhân dân Việt Nam, góp phần vào cuộc đấu tranh chung của các dân tộc vì hoà bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ,
Xem xét đến: Những đóng góp quan trọng và nhiều chiều của Chủ tịch Hồ Chí Minh về văn hóa, giáo dục và nghệ thuật kết tinh tinh hoa văn hóa dân tộc Việt Nam trải dài mấy nghìn năm lịch sử, và Tư tưởng của Hồ Chí Minh tiêu biểu cho nguyện vọng của các dân tộc khẳng định nền văn hóa thống nhất của họ và thúc đẩy sự hiểu biết lẫn nhau,
1. Khuyến nghị các nước thành viên tham gia vào các hoạt động kỉ niệm 100 năm ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh bằng cách tổ chức các sự kiện khác nhau tỏ lòng kính trọng tới Chủ tịch, để tuyên truyền rộng rãi những hiểu biết về sự vĩ đại của những tư tưởng và những việc Hồ Chí Minh đã làm cho sự nghiệp giải phóng dân tộc.
2. Đề nghị Tổng giám đốc UNESCO có những bước làm thích hợp để tổ chức kỉ niệm 100 năm ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh và hỗ trợ thêm cho các hoạt động kỉ niệm nhân dịp này, đặc biệt là các hoạt động diễn ra ở Việt Nam.
Khóa họp Đại hội đồng UNESCO lần thứ 24 tại Paris (20/10 - 20/11/1987) đã thông qua Nghị quyết 24C/18.65 về kỷ niệm 100 năm ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh với tư cách là "Anh hùng giải phóng dân tộc của Việt Nam và Nhà văn hóa kiệt xuất ", vào năm 1990. Điều đó chứng tỏ UNESCO đã công nhận Chủ tịch Hồ Chí Minh là nhà văn hóa kiệt xuất của UNESCO, mà Nhà Văn hóa kiệt xuất của UNESCO chính là nhà văn hóa kiệt xuất của Thế giới. Nghị quyết quan trọng này khẳng định những đóng góp quan trọng và nhiều mặt của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong cuộc đấu tranh chung của các dân tộc vì hòa bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ xã, góp phần quan trọng vào việc tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau giữa các dân tộc…
"Chỉ có ít nhân vật trong lịch sử trở thành một bộ phận của huyền thoại ngay từ khi còn sống và rõ ràng Hồ Chí Minh là một trong số đó" - Giám đốc UNESCO khu vực châu Á - TBD Modagat Ahmet phát biểu tháng 3/1990.
Trong Nghị quyết, Đại hội đồng UNESCO cũng khuyến nghị các nước thành viên"cùng tham gia kỷ niệm 100 năm Ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh, bằng việc tổ chức các hoạt động cụ thể để tưởng niệm Người, qua đó làm cho mọi người hiểu rõ tầm vóc vĩ đại của những tư tưởng và những cống hiến cho sự nghiệp giải phóng dân tộc của Người", đồng thời đề nghị ông Tổng giám đốc UNESCO "triển khai các biện pháp thích hợp để kỷ niệm 100 năm ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh và hỗ trợ các hoạt động kỷ niệm được tổ chức nhân dịp này, đặc biệt là những hoạt động sẽ diễn ra ở Việt Nam".
Đây là văn kiện quan trọng của một tổ chức quốc tế lớn thuộc Liên hợp quốc, ghi nhận những đóng góp to lớn của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong cuộc đấu tranh chung của các dân tộc vì hòa bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ xã hội; là niềm tự hào chung của dân tộc Việt Nam và của cả bầu bạn quốc tế.
Ý nghĩa lớn lao là thế, vậy mà, hơn hai mươi năm qua kể từ ngày Nghị quyết được thông qua, hầu hết chúng ta mới chỉ được biết đến nội dung của văn kiện này qua bản dịch tiếng Việt đăng trên một số sách, báo, tạp chí, website…
Đã có không ít những câu hỏi, nhiều bạn đọc và khách tham quan Bảo tàng Hồ Chí Minh mong muốn được nhìn thấy "văn bản gốc" của Nghị quyết quan trọng này.
Thời gian qua, Bảo tàng Hồ Chí Minh đã tìm được văn bản gốc Nghị quyết của UNESCO về kỷ niệm 100 năm ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đó là "Tập biên bản của Đại hội đồng khóa họp lần thứ 24 tại Paris, từ ngày 20/10 đến 20/11/1987, Quyển 1: NGHỊ QUYẾT", bản in tiếng Pháp.
Đây là một trong số các tập biên bản báo cáo của Đại hội đồng UNESCO, khóa họp lần thứ 24, được UNESCO xuất bản đồng thời bằng 6 thứ tiếng (Pháp, Anh, Ả rập, Trung Quốc, Tây Ban Nha và Nga), trong đó có Nghị quyết số 18.65 về Kỷ niệm 100 năm ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Thực hiện Nghị quyết, năm 1990, nhiều hoạt động cụ thể đã được tổ chức ở nhiều nơi trên thế giới.
Phát biểu tại hội thảo quốc tế "Chủ tịch Hồ Chí Minh - Anh hùng giải phóng dân tộc Việt Nam, Nhà văn hóa lớn" ở Hà Nội tháng 3/1990, Giám đốc UNESCO khu vực châu Á - Thái Bình Dương Modagat Ahmet, đại diện đặc biệt của Tổng giám đốc UNESCO, khẳng định: "Hội nghị UNESCO phiên thứ 24 đã quyết định kỷ niệm 100 năm ngày sinh của Người vào năm 1990. Đây là một cử chỉ tôn kính đối với một nhân vật vĩ đại đã cống hiến trọn đời mình cho sứ mệnh tự do và độc lập. UNESCO rất vui sướng được tham gia vào sự kiện đáng ghi nhớ này. Điều đó biểu hiện sự cam kết sâu sắc của tổ chức này trong việc duy trì các giá trị và công lao của các nhân vật vĩ đại được nhân loại công nhận và kính trọng".
Coi việc được tham gia tổ chức các hoạt động kỷ niệm về Hồ Chí Minh "là một niềm vinh dự", ông Ahmet nhấn mạnh: "Chỉ có ít nhân vật trong lịch sử trở thành một bộ phận của huyền thoại ngay từ khi còn sống và rõ ràng Hồ Chí Minh là một trong số đó. Người sẽ được ghi nhớ không phải chỉ là người giải phóng cho Tổ quốc và nhân dân bị đô hộ, mà còn là một nhà hiền triết hiện đại đã mang lại một viễn cảnh và hy vọng mới cho những người đang đấu tranh không khoan nhượng để loại bỏ bất công, bất bình đẳng khỏi trái đất này".
Qua nghiên cứu, chúng tôi thấy bản dịch tiếng Việt đã in trong một số sách, báo, tài liệu, website… có những câu chữ rất khác nhau, như: Đại hội đồng = phiên họp toàn thể; nhìn lại = nhắc lại; Nhà văn hóa kiệt xuất = Nhà văn hóa lớn; biểu tượng kiệt xuất của sự khẳng định quyền dân tộc = biểu tượng kiệt xuất về quyết tâm của cả một dân tộc; yêu cầu = đề nghị…
Sự khác nhau về câu chữ này, phải chăng là do cách dịch ra tiếng Việt từ các văn bản gốc tiếng Pháp và tiếng Anh có khác nhau nên việc trích dẫn giới thiệu trong các bài viết, các công trình nghiên cứu cũng có những câu chữ khác nhau, không thống nhất?
Để có một văn bản tiếng Việt chuẩn đưa ra trưng bày, giới thiệu cùng công chúng, Bảo tàng Hồ Chí Minh đã đề nghị Ủy ban quốc gia UNESCO Việt Nam giúp thẩm định lại từ bản gốc tiếng Pháp và tiếng Anh.
(Sưu tầm)

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2015

CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT (1953 – 1957) – ĐÂU LÀ SỰ THẬT
(đây là bài viết khá ấn tượng của mặt trận thanh niên chống phản động - https://www.facebook.com/Mattranthanhnienchongphandong?ref=ts&fref=ts)
Hi vọng mọi người sẽ hiểu hơn về cải cách ruộng đất và sai lầm của nó và do đâu.)
KỲ 2: CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT – CON SỐ VÀ SỰ THẬT
Mỗi khi nói về cải cách ruộng đất, các phương tiện truyền thông, các trang website, blog phản động thường luôn miệng rêu rao đây là là “cuộc tắm máu”, “cuộc diệt chủng lớn nhất ở Việt Nam trong lịch sử”, “là minh chứng rõ ràng nhất về tội ác của chính quyền cộng sản”… Điển hình là thời gian qua, xuất hiện liên tục các bài viết trên các blog Danlambao, Quanlambao,… trên trang facebook của Đảng Việt Tân, Hội anh em dân chủ phê phán cuộc cải cách ruộng đất của Đảng trong giai đoạn 1953 -1956. Tổng hợp tất cả các bài viết, chúng ta có thể thấy luận điệu của chúng tập trung vào các vấn đề sau:
- Thứ nhất, chúng đã vẽ ra con số thật ấn tượng: trong cải cách ruộng đất “Đảng cộng sản đã mở rộng các cuộc đấu tố trên quy mô lớn, dẫn đến cái chết của 675 ngàn người dân vô tội, tương đương với 5% dân số miền Bắc lúc bấy giờ”. Nghe thật kinh hoàng, bởi lẽ nếu là thật thì cải cách đã “xóa sổ” số người tương đương với dân số ở 1 đến 2 tỉnh ở miền Bắc lúc đó!!! Vậy con số đó có thật sự chính xác?
Trên thực tế, Chính phủ Việt Nam chưa bao giờ công bố số người chết trong cải cách ruộng đất. Hiện nay, chỉ còn một số số liệu dựa trên những nghiên cứu của các nhà nghiên cứu nước ngoài hoặc chính từ hồi ký của những đối tượng “trở cờ” (như Bùi Tín, Vũ Thư Hiên) nhưng ta đã thấy những sự chênh lệch khủng khiếp so với con số mà “các nhà dân chủ” đưa ra thời gian qua. Theo Giáo sư sử học James P. Harrison cũng viết trong cuốn The Endless War: Vietnam Struggle For Independence, Columbia University Press, 1989, trang 149: "Tuy nhiên, những cuộc nghiên cứu kỹ về sau đã ước tính là con số những người bị giết trong cuộc cải cách ruộng đất ở ngoài Bắc là vào khoảng 1500 cộng với 1500 bị cầm tù”. Trong khi đó, trong công trình nghiên cứu của các nhà nghiên cứu khác: Gareth Porter: từ 800 đến 2500 người, của Edwin E.Moise vào khoảng 5000 người, của Trương Như Tảng, David Chanoff và Đoàn Văn Toại trong cuốn A Viet Cong Memoir: nhiều ngàn (thousands). Chính ngay cả Vũ Thư Hiên, một thành phần trở cờ, trở thành đối tượng phản động lưu vong cũng phải lên tiếng phản bác sự xuyên tạc của các “nhà dân chủ, yêu nước”:
“Người ta thường nói tới con số 15 ngàn người. Tôi nghỉ con số hơn thổi phồng. Nếu tính tổng số xã đã cải cách ruộng đất là khoảng 3000, mỗi xã có trung bình một hoặc hai người bị xử bắn (những xã có số người bị bắn lên tới 3 hoặc 4 rất ít gặp, có những xã không có ai bị) thì số người bị chết ( kể cả trong chỉnh đốn tổ chức, tính cả người bị bức tử ) nằm trong khoảng 4000 đến 5000 người”.
Vậy con số hàng trăm ngàn người chết mà các đối tượng phản động nêu trong thời gian qua từ đâu? Qua nghiên cứu, rất có thể, chúng lấy từ tài liệu tuyên truyền của CIA và chính quyền ngụy quyền trong giai đoạn 1954 -1960, khi khẳng định con số người chết có thể lên tới hàng trăm ngàn người. Tuy nhiên, những số liệu đó bị chính các nhà nghiên cứu nước ngoài bác bỏ: Noam Chomsky và Edward S. Herman viết trong cuốn The Political Economy of Human Rights, Vol. I, South End Press, Boston, 1979, trang 342:
"Nguồn thông tin căn bản về những con số giết chóc lớn trong cuộc cải cách ruộng đất ở Bắc Việt là từ những người của CIA hoặc Bộ Thông Tin Tuyên Truyền Saigon. Theo một người Việt Công giáo nay sống ở Pháp, Trung Tá Nguyễn Văn Châu, Chỉ Huy Cơ Quan Chiến Tranh Tâm Lý Trung Ương của quân đội Saigon từ 1956 đến 1962, số nạn nhân bị "tắm máu" trong cuộc cải cách ruộng đất là "100% dựng lên" bởi cơ quan tình báo Saigon”; “một chiến dịch có hệ thống dùng các tài liệu ngụy tạo để bôi nhọ đối phương”. Giáo sư sử học James P. Harrison cũng viết trong cuốn The Endless War: Vietnam Struggle For Independence, Columbia University Press, 1989, trang 149 cũng viết: “hầu hết, những con số tuyên truyền của Saigon về vấn đề này là những con số phóng đại nếu không phải là hoàn toàn dựng đứng.”
Vậy có thể khẳng định rõ ràng rằng, những con số mà các đối tượng sử dụng để làm bằng chứng rêu rao về “cuộc tắm máu”, “cuộc diệt chủng lớn nhất trong lịch sử” hoàn toàn là bịa đặt, là sử dụng lại thủ đoạn chiến tranh tâm lý mà bọn Mỹ ngụy sử dụng để chống phá chế độ suy cho cùng cũng chỉ là “bình mới, rượu cũ” mà thôi.
Thứ hai, chúng đưa ra luận điệu “sau khi gây ra cái chết cho hàng trăm ngàn người dân vô tội, Đảng chưa một lần xin lỗi hoặc có chăng chỉ là diễn kịch, giở trò nhằm che giấu tội ác”. Thật là nực cười hết mức, tôi tự hỏi giọng điệu này xuất phát từ những cái đầu bị những đồng đôla tanh tưởi tẩy não, nhồi sọ hoàn toàn hay từ những kẻ bị “tâm thần chính trị”, không biết soi xét lịch sử??? Ngược lại lịch sử, ngay sau khi cuộc cải cách ruộng đất mắc phải những sai lầm nghiêm trọng, nhất là tình trạng đấu tố tràn lan, gây oan sai cho một số người dân, trong đó cả những người có công với cách mạng, Đảng Lao Động Việt Nam đã nghiêm khắc nhìn nhận sai lầm và nhanh chóng có hành động sửa sai, khắc phục hậu quả.
+ Tháng 2/1956, tại Hội nghị Trung ương Đảng lần thứ 9 đã công bố các sai lầm của cải cách ruộng đất, sau đó 3/1956, Tổng bí thư Trường Chinh đã ký Chỉ thị “Về công tác chỉnh đốn tổ chức” trong đó chỉ rõ khuyết điểm, nguyên nhân và biện pháp khắc phục khuyết điểm trong cải cách ruộng đất.
+ Ngày 18/8/1956, Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi thư cho đồng bào và cán bộ nhìn nhận sai lầm và cho biết Trung ương đảng và chính phủ đã nghiêm khắc kiểm điểm các sai lầm. Ngày 24/8/1956, báo Nhân Dân công bố có một số đảng viên trung kiên đã bị hành quyết sai lầm trong chiến dịch cải cách ruộng đất.
+ Tháng 9/1956, Hội nghị lần thứ 10 Ban Chấp hành Trung ương đảng (họp từ 25/8 đến 24/9/1956) nhận định các nguyên nhân đưa đến sai lầm, và thi hành biện pháp kỷ luật đối với Ban lãnh đạo chương trình Cải cách Ruộng đất như sau: đ/c Trường Chinh phải từ chức Tổng Bí thư đảng, đ/c Hoàng Quốc Việt ra khỏi Bộ Chính trị, đ/c Lê Văn Lương ra khỏi Ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị và Bí thư Trung ương Đảng, đ/c Hồ Viết Thắng bị loại ra khỏi Ban Chấp hành Trung ương Đảng. Ở các cơ sở nhiều cán bộ mắc sai lầm cũng đều bị xử lý kỷ luật ở các mức độ khác nhau. Công tác sửa sai được tiến hành trong cả năm 1957. Theo tổng kê đến tháng 9/1957, chiến dịch sửa sai đã phục hồi danh dự và trả lại tài sản khoảng 70-80% số người bị kết án.
Như vậy, khi nhận ra sai lầm, khuyết điểm, Đảng đã nghiêm khắc nhìn nhận, nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, biện pháp khắc phục. Công tác kỷ luật đối với các cán bộ làm sai với chủ trương, đường lối của Đảng được tiến hành mạnh mẽ, nghiêm khắc, không bao che, nhân nhượng. Hành động của Đảng như câu trả lời mạnh mẽ nhất đập tan luận điệu xuyên tạc, phá hoại của các đối tượng phản động trong và ngoài nước thời gian qua.
- Thứ ba, các phương tiện truyền thông chống cộng, chống Việt Nam ở trong và ngoài nước luôn rêu rao rằng cải cách ruộng đất là sai lầm, chỉ là “cuộc tắm máu”, “tự diệt chủng”,… mà phủ nhận hoàn toàn thành tựu mà cải cách đã đạt được. Đây là quan điểm hết sức sai lầm, bởi lẽ, mặc dù mắc một số sai lầm, nhưng có thể khẳng định, thành quả của cải cách ruộng đất là không thể phủ nhận, làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt của miền Bắc. Trải qua 5 đợt cải cách ruộng đất, 8 đợt giảm tô tại 3653 xã ở miền Bắc, kết quả đã phát động quần chúng giảm tô trong tám đợt bao gồm 1875 đã chia 810.000 hécta ruộng đất, 1,8 triệu nông cụ, hơn 10 vạn trâu bò, hàng vạn nhà cửa cho hơn 2 triệu hộ nông dân, tức 72,8% tổng số hộ nông dân ở miền Bắc. Sau cải cách ruộng đất, giai cấp địa chủ đã bị xóa bỏ hoàn toàn, ruộng đất đã thuộc về tay nông dân. Nhiệm vụ “người cày có ruộng” đã hoàn thành ở miền Bắc, có ý nghĩa xã hội quan trọng với những thành công to lớn về cả chính trị, kinh tế và quân sự, là động lực trực tiếp góp phần đưa đến thắng lợi của của chiến dịch Điện Biên Phủ lịch sử, tạo tiền đề để miền Bắc đi lên xây dựng Chủ nghĩa xã hội
Lịch sử đã chứng minh, trong những bước “chuyển mình” của xã hội từ cũ kỹ, lạc hậu tiến lên con đường tiến bộ văn minh đều không thể tránh được những sai lầm thiếu sót, nhất là trong bối cảnh ở Việt Nam, Đảng,Chính phủ còn non trẻ, đội ngũ cán bộ, đảng viên còn mỏng, trình độ còn hạn chế, trong khi trình độ nhận thức của nhân dân còn thấp, mâu thuẫn giai cấp tích tụ hàng nghìn năm chưa được giải quyết triệt để… Tuy nhiên, khi nhận thấy những sai lầm trong quá trình lãnh đạo của mình, Đảng và Chính phủ đã nghiêm khắc nhận sai lầm, nhanh chóng có biện pháp để khắc phục và thực tế, hậu quả của những sai lầm được khắc phục. Điều này thể hiện sự trưởng thành, tinh thần tự phê bình của Đảng Cộng Sản Việt Nam trong quá trình lãnh đạo Việt Nam, đúng như lời chủ tịch Hồ Chí Minh đã nói: “Một đảng mà giấu diếm khuyết điểm của mình là một đảng hỏng. Một đảng có gan thừa nhận những khuyết điểm của mình, vạch rõ những cái đó vì đâu mà có và tìm mọi cách mà sửa chữa khuyết điểm đó. Như thế mới là một đảng tiến bộ, mạnh dạn, chắc chắn, chân chính”. Nhìn lại lịch sử, liệu rằng đã có chính quyền ở các nước phương Tây mà “các nhà dân chủ” tôn thờ đã mạnh dạn tự đứng ra nhận khuyết điểm như Đảng Cộng Sản Việt Nam hay chưa? Liệu chính quyền Mỹ đã bao giờ xin lỗi về cái chết của hàng triệu người dân vô tội ở Nhật Bản, Việt Nam, Irac, Iran…, liệu Ixaren có bao giờ xin lỗi về cái chết của hàng triệu người Palextin vô tội hay không. Hay chỉ bởi vì họ là nước lớn, họ có nhiều tiền nên có quyền ngang nhiên cướp đoạt mạng sống của người khác, trà đạp lên đạo lý, luật pháp của thế giới. Đó có phải là “lý tưởng” mà các “nhà dân chủ, yêu nước luôn hướng tới”!!!
(Theo Tiếng nói của dân)

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2015

 
70 NĂM

70 năm ai còn ai mất...?
Nhưng nhân loại cảm ơn những chiến sĩ Hồng Quân
Cảm ơn Liên Xô với ngọn cờ bách thắng
Dù phải hi sinh hơn 20 triệu con người.

Liên Xô không còn, nhưng vững chãi nước Nga
Một dân tộc dám đương đầu tất cả
Thế chiến thứ 2 kẻ thua phải trả giá
Hít Le đóng cửa hầm tự tử trước bình minh.

Lũ phát xít ngày xưa đến nay còn hiện hữu
Những kẻ giết người man rợ chẳng ghê tay
Hòa bình ơi sao trên đời khó thế
Hãy trân trọng giữ gìn giá trị của Hi Sinh.

Sưu tầm
                                              9-5- 2015 Bùi Nguyên Khoái

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2015

LIÊN XÔ – LỊCH SỬ BỊ BÓP MÉO.

Ngày 9.5 được xem là ngày chiến thắng Phatxit. Đức đầu hàng vô điều kiện. Bức tường Berlin được thiết lập chế độ xã hội chủ nghĩa được thiết lập trên khắp Đông Âu và trở thành một hệ thống.
Tuy nhiên thời gian có thể làm phai mờ đi mọi thứ. Ngày nay, 13% nhân dân Anh; 8% dân Pháp và 17 % dân Đức cho rằng công lao chiến thắng Phát – xít giúp con người thoát khỏi nạn diệt chủng là nhờ Liên Xô. Khoảng 52 – 61 % cho rằng do công lao của Mỹ. Vậy rốt cục ai là người có công trong cuộc chiến thần thánh và vĩ đại này. Riêng tôi, trên quan điểm lịch sử của mình thì cho rằng đó là công lao của nhân dân trên toàn thế giới mà công lớn đó là của Liên Xô và các nước đồng minh. Vậy tại sao người ta lại có sự lãng quên đến kinh ngạc như vậy. Phải chăng người phương Tây không “uống nước nhớ nguồn” sao?
Để giải thích điều này có thể bắt đầu từ lúc Đức phá bỏ hiệp ước với Liên Xô kéo quân đánh chiếm Liên Xô. Đồng minh với Liên Xô là ai? Anh, Pháp,  Mỹ. Họ đang làm gì khi Liên Xô  bị vây kín, thất thủ? Họ đứng ngoài cuộc, nhìn những động thái của nhà nước Soviet xã hội chủ nghĩa làm. Thật nực cười cho một “lũ” đồng minh. Sau khi Hitler thất thủ ở Stalingrate đánh dấu một đợt phản công dữ dội. Hồng quân Liên Xô với vũ khí tối tân với sức mạnh Nga, con người Nga, tinh thần Nga đã vực dậy quất cường. Không chỉ bảo vệ được lãnh thổ Nga mà còn giải phóng cho hàng loạt các nước phương Tây trong đó có Đông Âu, thiết lập một thế giới mới – thế giới 2 cực Mỹ - Xô. Ngay từ đầu người ta đã lo sợ, người ta đã kỳ thị nhà nước XHCN như Liên Xô.
Tiếp đến là cuộc gặp gỡ lịch sử của các nhà lãnh đạo quân đông minh khi đó tại hội nghị Yalta

Với những nét biểu cảm của các nhà lãnh đạo đủ thấy rằng Liên Xô bị cô lập như thế nào.
Sau chiến tranh. Tất cả các  nước đồng minh (trừ Mỹ) đều bị thiệt hại vô cùng nặng nề trong đó có liên bang Soviet. Vừa xây dựng đất nước, vừa phải giúp đỡ các nước Đông Âu xây dựng cơ sở vật chất cho XHCN. Người Nga đã dang đôi tay to lớn của họ cứu giúp Đông Âu thoát khỏi sự tàn phá của chiến tranh. Và châu Âu bắt đầu một trang lịch sử mới của nó. Một sự chia rẽ lớn lao với nhân loại. Để ngăn chặn tham vọng đơn cực thế giới của Hoa Kỳ, Liên bang Soviet với tư tưởng đối lập hình thành hệ thống các nước XHCN theo tư tưởng Mac – Lenin. Thế giới như một thỏi nam châm 1cực hướng về Nga, một cực hướng về Mỹ. Kế hoạch Marshall cùng với học thuyết Truman: 17 tỉ USD được tung ra để viện trợ kinh tế cho Tây Âu. Và có lẽ vì thế mà người ta nhanh chóng quên đi những năm tháng chiến tranh gian khổ, những người bạn đã từng kề vai sát cánh với họ.
Thời gian qua đi, thời đại hoàng kim của Liên Xô cũng hết “nhờ những nỗ lực” của Gorbachop. Liên Xô rơi vào khủng hoảng dầu khí trầm trọng và dĩ nhiên “Ốc còn không nuôi nổi mình ốc” thì làm sao  nuôi được sên. Cuối thế kỷ XX người ta chứng kiến một cảnh tượng đau đớn, sự sụp đổ của hàng loạt các quốc gia XHCN – một hệ thống XHCN ở phương Tây. Và sự thay đổi chế độ đã dẫn đến chủ nghĩa xét lại. Người ta xét lại lịch sử ép lịch sử phải năm trong bối cảnh hiện tại. Người ta tô vẽ lịch sử, bôi nhọ lịch sử, bóp méo lịch sử. Người ta vứt chủ nghĩa cộng sản – cái chủ nghĩa đã từng cứu sống họ, xây dựng cơ sở vật chất cho họ - vào sọt rác. Người ta dè bỉu nó, khinh miệt nó, nói xấu nó để chứng tỏ với người Mỹ rằng họ là “đồng minh tin cậy” của Mỹ. Họ muốn có viện trợ của Mỹ. Những đứa con đầu tiên “chết yểu” đó của chủ nghĩa Cộng sản đơn giản vì 1 điều nó quên đi cái gốc của nó. Nó tự chuyển hóa bôi nhọ chính nó. Nó không tự thân vận động mà chỉ dựa vào “vật chủ” (Liên Xô). Sự sụp đổ đó là sự sụp đổ của một mô hình đầy khuyết tật thiếu sáng tạo, không thay đổi. Thời gian lại trôi đi, có những nhiều thứ cũng qua đi, cũng thay đổi. Thời đại google với sự bùng nổ về thông tin người ta bắt đầu tô vẽ lịch sử, bôi trát lịch sử. Có những thứ huy hoàng bị phôi pha có những điều nhỏ nhặt lại được tôn vinh ca ngợi vì trục lợi, vì bợ đỡ, vì lợi ích, vì vô tâm. Rồi có những khi mệt nhoài trong bộn bề cuộc sống trong vòng luẩn quẩn của danh lợi họ lại thích tung hô những thứ vô vị, mờ mịt và dối trá. Họ quên Liên Xô như quên đi cái thời đại huy hoàng của nó thời đại của công trường xưởng máy, thời đại của những người Cộng sản đảng Bonsevic của Lenin, thời đại mà cả Liên Xô như một công trường khổng lồ niềm tin mãnh liệt cho các dân tộc bị áp bức. Có những dân tộc bé nhỏ bị dập vùi bởi bom đạn chiến tranh họ cũng mang một niềm tin bất diệt vào Liên Xô xã hội chủ nghĩa. Họ ước mơ, họ sống trong bom đạn và nuôi lớn lý tưởng Cộng sản của mình. Người ta quên Liên Xô quên đi những mất mát của dân tộc Nga và các dân tộc liên bang phải chịu. Sự tàn phá, sự hy sinh của cả người lính Hồng quân quật cường và những người vợ, người mẹ hậu phương “Trời có mưa dầm dề/Ngày có dài lê thê/ Thì em ơi vẫn đợi”.
Tôi không mong muốn có thể đi tìm sự công bằng cho lịch sử bằng một bài viết ngắn . Nhưng tôi muốn nói rằng như một lời cảnh báo “Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn trả anh bằng đại bác” với những ai đang thờ ơ, đang quay lưng, ghẻ lạnh với  lịch sử với quá khứ.
Tài liệu tham khảo

toinhotoituhao

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015

VIỆT NAM ĐỘC LẬP VỀ VĂN HÓA.
VĂN HÓA VIỆT BẢN SAO VĂN HÓA TRUNG HOA HAY LÀ SỰ DUNG HỢP CỦA CÁC NỀN VĂN HÓA TRONG MỘT NỀN VĂN HÓA

CHỦ ĐỀ: Giao lưu và tiếp xúc văn hóa


Có lẽ, trên lãnh thổ nước ta chưa bao giờ có sự du nhập về văn hóa lớn đến như vậy. Một dân tộc từ trước đến giờ luôn dè dặt với cái mới thì hôm nay, muôn màu văn hóa có mặt trên nước ta và ở các nước khác áo dài được người ta trân trọng, bánh mì kẹp kiểu Việt Nam được ưu chuộng. Ngày nay, trên một thế giới vô cực, văn hóa trở thành  hàng hóa, trở thành công cụ truyền thông, người ta biết đến 1 đất nước xa xôi nào đó chỉ cần lướt đôi tay trên bàn phím. Dường như cái tưởng chừng bất biến, cái tưởng là cốt lõi không thể đổi dời, đặt trong xã hội mở, quan niệm mở nó cũng giao thoa với nhau, với các nền văn hóa khác.
Văn hóa theo quan niệm của người phương Đông là : “Văn trị giáo hóa” còn phương tây với thuật ngữ Cultural có nghĩa là trồng trọt tinh thần. Văn hóa vốn là một thuật ngữ trừu tượng nhưng hầu hết trong 400 định nghĩa về nó trên thế giới hầu hết đều liên quan đến cốt lõi tinh thần của con người. Giao lưu và tiếp xúc văn hóa là thuật ngữ mới xuất hiện ở Việt Nam được dịch từ từ acculturation. Nó được định nghĩa là sự vận động thường xuyên của xã hội , gắn bó với tiến hóa xã hội nhưng cũng gắn với sự phát triển của văn hóa, là sự vận động thường xuyên của văn hóa. Ở nhiều nước trên thế giới định nghĩa này được sử dụng với nhiều thuật ngữ khác nhau, cách hiểu khác nhau ví dụ như ở Pháp: Interpénétration des civilisation (sự hòa nhập giữa các nền văn minh) hay ở Anh cultural change (trao đổi văn hóa)…
Cơ tầng văn hóa Việt Nam hay cái gốc của văn hóa Việt Nam chính là văn hóa Đông Nam Á. Trước khi bị ảnh hưởng của văn hóa Trung Hoa và văn hóa Ấn Độ, văn hóa phương Tây, văn hóa Việt Nam là nền văn hóa hòa chung với văn hóa Đông Nam Á. Tổ tiên ta những người Mongoloid đã sống trên đại lục châu Á, và cả trên vùng đất Đông Nam Á yêu quý của chúng ta. Suốt chiều dài lịch sử rất, rất lâu họ sinh sống và sáng tạo ra văn hóa – một nền văn hóa riêng chỉ có ở vùng đông nam châu Á này. Cùng với sự tiến hóa của vạn vật trong đó có cả loài người tổ tiên ta đã biết trồng trọt từ rất sớm. Có thể khí hậu xích đạo đã cho chúng ta những ưu đãi tuyệt vời từ thiên nhiên. Bắt đầu là săn bắn, trồng rau củ đến những nương lúa ngày nay. Ngay từ thế kỷ VI TCN, những người Đông Nam Á đã biết trồng lúa nương, lúa nước… tùy theo địa hình. Một học giả phương Tây từng nói: “Đông Nam Á chẳng có gì sáng tạo đáng kể… ngoài trống đồng và có thể kể thêm cái nơm úp cá” có vẻ điều đó thật phiến diện. Thử nhìn xem, trên 1 vùng Đông Nam Á rộng lớn trải dài từ phía Nam sông Dương Tử đến các đảo xa khơi bất cứ nơi nào có thể, cây lúa đều mọc, đều sinh sôi, đều phát triển. Nền văn minh rực rỡ với kỹ thuật canh tác lúa nước đạt đến trình độ cao đó là sản phẩm của nền văn hóa Đông Nam Á. Nó được sản sinh và bồi đắp qua hàng ngàn thế hệ nối tiếp nhau .Ngày nay, Đông Nam Á là vùng cung cấp lúa gạo lớn nhất hành tinh với sản lượng lớn nhất, chất lượng cao nhất góp phần to lớn vào an ninh lương thực thế giới. Điều đó không phải là sáng tạo của người ĐNA cống hiến vào nền văn minh chung của nhân loại sao?. Ở Đông Nam Á, người phụ nữ được đề cao. Nhiều nhà nghiên cứu đã khá bất ngờ khi ở VN người phụ nữ phong kiến tuy bị chịu thiệt thòi nhưng họ vẫn là “tướng nhỏ” của gia đình. Cái ảnh hưởng của phương Bắc trong chiến lược dài hơi “đồng hóa người Việt” chỉ làm cho văn hóa VN phủ một lớp “vỏ Tàu” thôi. Đời sống tinh thần của người ĐNA là tín ngưỡng thờ cúng thiên nhiên như: thần đất, thần nước, thần lúa… điều này thực ra không có gì khó hiểu cả, trước đây, khi khoa học kỹ thuật chưa phát triển chúng ta phụ thuộc hoàn toàn vào thiên nhiên. Để tìm thấy sự bình an, người ta sinh ra tôn giáo, tín ngưỡng. Việc thờ các vị thiên thần giống như khát vọng được sinh tồn, ước mơ được mưa thuận gió hòa, được bội thu… Ở ĐNA tổ tiên cũng được thờ cúng điều này thể hiện sự coi trọng những người đã khuất. Cũng giống như hầu hết các nước ĐNA, ở VN cư dân Việt cổ kiểu tư duy lưỡng phân như: thiên – địa (có trời ắt có đất), đực – cái, âm – dương… những tín hiệu văn hóa đó có mặt trên các sản phẩm văn hóa như họa tiết trên váy, trống đồng, điêu khắc trên đá… Nếu như phương Tây một từ có thể có nhiều âm tiết nhưng ở hệ ngôn ngữ ĐNA lại là hệ ngôn ngữ đơn âm. Khu vực ĐNA được đánh giá là khu vưc có địa hình khá phức tạp gồm cả địa hình núi đá, đồng bằng, và vùng biển. nền văn hóa đồng bằng tuy có sau nhưng lại mang vai trò quyết định bởi nó phát triển phổ biến, mạnh mẽ và rộng rãi hơn. Nằm trên đường giao thoa giữa lục địa và biển đảo, về cơ bản, nền văn hóa VN có đầy đủ những yếu tố của vh ĐNA: cả ĐNA lục địa lẫn ĐNA hải đảo, cả vùng núi lẫn vùng biển.


Dường như chỉ nhìn thoáng qua người ta có thể thấy sự ảnh hưởng khủng khiếp của văn hóa Trung Hoa ở VN. Hầu hết tiếng Việt đều là âm Hán – Việt,văn hóa, tôn giáo, tư duy gần sát với Trung Quốc. Có nhiều khi người ta xem văn hóa Việt Nam là “bản sao” của văn hóa Trung Hoa. Nhưng có phải là người TQ đã thành công trong tiến trình đồng hóa người Việt hay không? Lịch sử đã trả lời câu hỏi đó thật rõ ràng, thật đúng đắn. Đó là “không”. Ngay trong buổi hồng hoang, cư dân Bách Việt đã sinh sống trên vùng Hoa Nam – Trung Quốc, hay nói cách khác vùng Đông – Nam TQ là lãnh thổ của người Việt. Trong một thời gian rất dài, sự vận động xuống phía Nam của người Hoa dồn cư dân Bách Việt xuống lãnh thổ Việt Nam ngày nay. Văn hóa Trung Hoa cũng từ đó mà bắt đầu có sự giao lưu tiếp biến với người Việt. Thông thường người ta chia ra làm 2 loại hình giao lưu văn hóa đó là: giao lưu cưỡng bức và không cưỡng bức. Có lẽ với người Việt văn hóa TH giao lưu cưỡng bức nhiều hơn. Một phép liệt kê đơn giản: Từ thuở Hùng Vương giặc Ân, quân Triệu Đà đã xâm lược nước ta, sau đó là nhà Hán, Tống, Đường, Nguyên, Minh, Thanh, quân Tưởng Giới Thạch, chiến tranh biên giới 1979, 1988… có lẽ không 1 triều đại nào, không một chế độ nào không nuôi dòng máu khát thèm vùng đất phía Nam và muôn đời nay, chúng ta vẫn là “khúc xương khó nuốt” cho “người bạn” phương Bắc. Chắc chắn chẳng ai quên mối thù ngàn năm nô dịch của đế  chế quân chủ phương Bắc. Từ đó, văn hóa TQ được du nhập mạnh mẽ vào VN. Suốt 1 thiên niên kỉ Hán hóa, chữ viết mới, tôn giáo mới vào VN. Nhưng theo những cứ liệu lịch sử thu được, ở thời kỳ Bắc thuộc lần thứ 1 (khoảng 200 năm đầu) chính sách đô hộ còn lỏng lẻo, chúng chỉ bị siết chặt khi cuộc khởi nghĩa 2 bà Trưng nổi lên, giáng một đòn mạnh vào chính quyền đô hộ. và cũng từ đây, sự giao lưu văn hóa một cách cưỡng bức diễn ra mạnh mẽ mãnh liệt hơn bao giờ hết. Chưa có một văn bản nào cho thấy chữ viết của người Việt trước thời kỳ Bắc thuộc. Chữ viết – phương tiện quan trọng nhất được ra đời. Trong suốt thời kỳ phong kiến chúng ta sử dụng chữ viết là chữ Hán. Song song với xu hướng Hán hóa là xu hướng chống Hán hóa. Và cứ thế, chữ Nôm ra đời dựa theo chữ Hán nhưng viết theo âm người Việt. Chữ Nôm không được dùng phổ biến chỉ đến thể kỷ XV dòng văn học bằng chữ Nôm mới bắt đầu phát triển mạnh mẽ với các tác phẩm của Hồ Xuân Hương, Đoàn Thị Điểm và không thể không kể đến tuyệt đỉnh của văn học chữ Nôm Truyện Kiều (Nguyễn Du) tác phẩm này không còn hạn chế ở phạm vi lãnh thổ Việt Nam mà còn được dịch ra nhiều thứ tiếng khác trên thế giới. Điều này minh chứng cho nghệ thuật, ngôn ngữ dân tộc không còn thua kém gì ngôn ngữ các nước khác. Nhờ chiến tranh mà tôn giáo cũng “theo chân” kẻ xâm lược vào Việt Nam. Tiêu biểu là phật giáo đại thừa. Ở thời nhà Lý, phật giáo đại thừa ảnh hưởng vô cùng lớn đến chính trị và xã hội. Rất nhiều ngôi chùa được dựng lên, phật giáo trở thành quốc giáo của người Việt bấy giờ. Hơn nữa rất nhiều người dân theo phật giáo. Đi song hành với phật giáo, nho giáo cũng du nhập vào Việt Nam, ban đầu là cưỡng bức. Nho giáo khuyên răn con người hướng đến nhân nghĩa đạo đức, hướng đến Trung – Hiếu – Lễ - Nghĩa – Tín, hướng con người đến khuôn phép “quốc có quốc pháp, gia có gia quy”. Với sự thẩm thấu dần dần, người Việt tiếp nhận nho giáo một cách tự nguyện.
 Đến thế kỷ XV, nho giáo trở thành tư tưởng chính thống của người Việt, ăn sâu vào lối sống nếp nghĩ cho đến tận bây giờ. Từ 1 tôn giáo bị ép buộc tiếp nhận, thế kỷ thứ XI, lần đầu tiên chúng ta có 1 kỳ thi nho học theo mô hình của Trung Quốc với 3 kỳ thi Hương – Hội – Đình. Nho giáo thiết lập kỷ cương và điều hành xã hội bằng giáo dục. Tuy nhiên hạn chế của giáo dục nho học là chỉ chú trọng vào lý thuyết không có thực hành,  mọi kiến thức là hoàn toàn bất biến, sách vở là chân lý, đức thánh Khổng là đỉnh cao kiến thức… Suốt mấy ngàn năm lịch sử kiến thức con người  chỉ gói gọn trong “tứ kinh” “ngũ thư”, khuôn phép bất di bất dịch “công – dung – ngôn – hạnh” hay “… xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”… Nho giáo ban đầu chỉ ảnh hưởng đến tầng lớp trên nhưng về lâu dần, nó có sức lan tỏa trong nhân dân một cách hết sức sâu rộng. Ảnh hưởng của tư tưởng nho giáo còn kéo dài cho đến tận bây giờ. Tuy nhiên, triết học khổng tử, mạnh tử khi vào đến Việt Nam đã được cải biến cho phù hợp với văn hóa bản địa. Người phụ nữ trong xã hội phong kiến Trung Hoa không có 1 quyền hành gì trong gia đình, nhưng trong xã hội Việt Nam lại ngược lại. Họ cũng không được học hành tử tế, cũng phải “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” nhưng họ vẫn là “tướng nhỏ” trong gia đình. Thế nên trong dân gian mới có câu: “Đàn ông rửa bát quét nhà\Vợ gọi thì dạ thưa bà con đây”. Hơn nữa, trong tín ngưỡng dân gian Việt Nam không ít người phụ nữ được thờ cúng như: Mẫu thượng ngàn, mẫu Liễu Hạnh, bà chúa Kho, bà chúa Muối… , đến thế kỷ XVIII, Nhật Bản đã thay đổi còn TQ, VN vẫn giữ nguyên nền giáo dục khoa cử, ngoại giao khép kín (“bế quan tỏa cảng”) điều này là nguyên nhân dẫn đến sự suy tàn của chế độ phong kiến. Và đôi khi, tôi thấy cảm ơn người Pháp đã chấm dứt chế độ khoa cử trên đất nước Việt Nam, mở ra một hướng mới cho nền giáo dục.
Các nhà khoa học đánh giá bộ máy chính quyền VN ở thế kỷ XV (thời Lê Thánh Tông) là một trong 2 bộ máy chính quyền hoàn thiện ở châu Á. Bởi ở thời Lê Thánh Tông, tổ chức bộ máy nhà nước giống hoàn toàn với TQ. Ở đây, không có sự áp đặt nào, đó hoàn toàn tự nguyện. Nhờ thế mà ở thời Lê Thánh Tông cuộc sống nhân dân  ấm no, hạnh phúc, yên vui. Các bộ máy nhà nước trước chỉ học 1 phần.
Văn học nghệ thuật trung đại bị ảnh hưởng sâu sắc bởi văn hóa trung hoa. Chúng ta học sách vở TQ, tổ chức kỳ thi theo kiểu TQ, tổ chức bộ máy nhà nước TQ do đó nền văn học bị ảnh hưởng bởi TQ là kết quả của những thứ đó. Hàng loạt điển tích, điển cố chúng ta đều dùng của TQ, các khuôn phép, niêm, luật hà khắc đều từ TQ đưa sang. Mùa thu ở VN đâu có “thu đi để lại lá vàng”. Mùa thu Việt Nam là “Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao” mới đúng. Chúng ta học từ TQ các thể thơ đường luật (Thất ngôn bát cú, thất ngôn tứ tuyệt) nhưng cũng không quên sáng tạo cho mình những thể thơ riêng rất Việt Nam như lục bát, song thất lục bát. Chinh phụ ngâm là 1 tác phẩm thơ văn viết theo ngôn ngữ dân tộc (chữ nôm) thể thơ dân tộc (song thất lục bát) những vẫn không thua kém gì các tác phẩm chữ Hán.
Giao lưu văn hóa với Ấn Độ. Khác với Trung Hoa, nền văn hóa Ấn độ thẩm thấu vào nước ta một cách nhẹ nhàng mà sâu sắc. Trong khi ở miền Bắc chịu sự ảnh hưởng to lớn của văn hóa trung hoa thì trên dải đất miền Trung và miền Nam với sự phát triển thịnh đạt của nhà nước Cham – pa  cùng với nền văn hóa Óc eo lại chịu sự ảnh hưởng mạnh mẽ của văn hóa Ấn Độ. Theo tiến sĩ Ngô Văn Doanh thì “những ảnh hưởng của văn hóa Ấn Độ đã góp phần cực kỳ quan trọng vào quá tình hình thành ra vương quốc chăm – pa”. Người Chăm sử dụng chữ Phạn làm chữ viết của mình. Tổ chức vương quyền, phân cấp theo hình thức các vương triều  Ấn Độ, đồng thời, tôn giáo Ấn Độ cũng theo đó vào Việt Nam như Bà – la – môn, Ấn Độ giáo… . Ở miền Nam và miền trung văn hóa Ấn độ được truyền vào chủ yếu thông qua con  đường giao thương hàng hóa mà không gì khác đó là buôn bán vàng. Nhưng ở miền bắc, tuy rằng bị người Hoa ra sức Hán hóa nhưng xu hướng chống hán cũng xuất hiện không ít. Các nhà sư truyền đạo Phật từ Ấn Độ sang là những người đem văn hóa Ấn mấy ngàn năm sang nước ta. Lúc đầu người Việt chỉ tiếp nhận văn hóa Ấn Độ ở tầng lớp dưới (dân chúng) nhưng sự tiếp nhận ấy lại rất sâu rộng. với tín ngưỡng đa thần của mình phật giáo đại thừa dễ dàng lan tỏa, tiếp biến, dung nạp vào trong văn hóa bản địa của người Việt, cho đến nay phật giáo vẫn là tôn giáo chính có vai trò quan trọng trong đời sống xã hội  hướng con người đến cái thiện, cái tốt lành, cái bình đẳng và dân chủ.
Người ta thường tưởng rằng việc giao lưu văn hóa phương Tây chỉ có ở thế kỷ XIX khi thực dân Pháp nổ súng xâm lược Việt Nam. tuy nhiên trên thực tế điều này xuất hiện từ thời văn hóa Óc eo. Người ta đã tìm được trong các di chỉ văn hóa những di vật của cư dân La Mã cổ đại trong nền văn hóa này. Việc tiếp nhận văn hóa phương Tây hết sức dè dặt trong thời kỳ phong kiến do chính sách của các triều đình là “bế quan tỏa cảng”. vào thế kỷ XVI các linh mục phương tây vào Vn để truyền đạo thiên chúa và từ đây, văn hóa phương Tây du nhập vào VN ít nhất là xuât hiện  1 tôn giáo mới – Công giáo. Khi thực dân Pháp xâm lược nước ta, áp đặt nền văn hóa “bảo hộ” của “mẫu quốc” lên nước ta cũng là lúc văn hóa Pháp ùa vào như một làn sóng mạnh mẽ phá tan những quy chuẩn mà suốt mấy ngàn năm phong kiến chúng ta suy tôn, chúng ta gìn giữ. Thay vì các trường dạy chữ nho, các kỳ thi nho học, Pháp tổ chức các trường học kiểu pháp, dạy chữ quốc ngữ. Mặc dù bị coi là “tên thực dân bủn xỉn nhất” nhưng Pháp cũng đã đầu tư xây dựng một số cơ sở hạ tầng quan trọng góp phần cho ra đời  nền công nghiệp ở Việt Nam, các công trường khai thác, các nhà máy chế biến… Một loại ngôn ngữ văn học nữa mà chưa từng có ở VN cũng theo đó mà ra đời: “báo chí”, đây là phương tiện đưa tin tức cũng là phương tiện để làm cách mạng, thức tỉnh dân nghèo vùng lên chống lại ách đô hộ thực dân. Các tờ báo tiến bộ lúc bấy giờ là: tạp chí Cộng Sản, Tiên phong, Cứu quốc, Việt Nam độc lập… là những tờ báo đầu tiên góp tiếng nói vào công cuộc cách mạng, thức tỉnh nhân dân. Người Pháp dùng báo chí là công cụ mị dân và họ không ngờ rằng người dân bản địa lại được giác ngộ nhờ chính “báo chí” – thứ mà họ đưa vào. Những năm đầu thế kỷ XX trào lưu Âu hóa như một làn sóng trong giới thượng lưu ở Việt Nam,lúc này xuất hiện  một  sự cải biến trong tư tưởng cũng như trong lối sống ở một bộ phận tầng lớp trên. Điều này được cổ súy bởi một số trí thức Tây học. Văn hóa Pháp được đưa vào nước ta trong thời điểm này hết sức mạnh mẽ. Người ta bắt đầu học đòi theo lối sinh hoạt của người Pháp. Các loại hình nghệ thuật vì thế mà cũng xuất hiện như điện ảnh, kịch nói, hội họa; các thể loại văn học mới như: thơ mới, tiểu thuyết…. Hoài Thanh đã từng nhận xét “10 năm của ta bằng 30 năm của người” đó là minh chứng cho sự phát triển của văn học lúc bấy giờ. Các nhà thơ mới nổi tiếng như Xuân Diệu, Huy Cận, Thế Lữ… vẫn là những cái tên quen thuộc trên văn đàn Việt Nam. Họ đã phá vỡ những quy chuẩn đạo đức, những niêm luật hà khắc của thi ca trung đại để bứt phá, để phát triển nghệ thuật, đưa nghệ thuật lên một tầm cao mới. Khoàng 80 năm Pháp thuộc, quả là chúng ta đã chịu nhiều đau thương nhưng cũng trong 80 năm ấy, sự tiếp thu văn hóa của “nền văn minh công nghiệp” đã làm thay đổi diện mạo nước ta. Chúng ta không còn duy trì những tư duy cổ lỗ sỹ trong giáo lý Không Tử, từ bỏ chữ viết tượng hình để tiếp thu một  chữ viết mới hơn – chữ latin. Sau 80  năm pháp thuộc  nền văn hóa chúng ta được tái cấu trúc lại chúng ta đang dần dần từ bỏ phương thức sản xuất cũ, tư duy cũ để tiến gần thêm nền văn minh công nghiệp, và hậu công nghiệp.

Ngoài văn hóa Pháp chúng ta còn chịu ảnh hưởng từ văn hóa Nga (Liên Xô cũ) và cho đến nay nền văn hóa đó vẫn chưa bị phai nhạt. 70 năm liên bang Xô – Viết xã hội chủ nghĩa là 70 năm huy hoàng của nước Nga vĩ đại, người Nga vĩ đại. Văn hóa Nga cũng vĩ đại như dân tộc họ, như chiến công của Hồng quân Liên Xô thuở ấy vậy. Không ít người Việt biết đến “Sông Đông êm đềm”, “Thép đã tôi thế đấy”, hay các nhà thơ, nhà văn Tonstoi, Êxênin, Pasternak, Prisvin, Pauxtôvxki, A. Blôk, Paxputi… qua các tác phẩm của họ. Sự giúp đỡ thân tình của “anh cả” Liên Xô trong 2 cuộc chiến tranh ở nước ta cũng đã đưa văn hóa Liên Xô vào lãnh thổ chúng ta một cách tự nhiên. Từ các  vật dụng thường ngày với mác CCCP, đến các vũ khí tối tân , hiện đại nhất mà người Nga viện trợ cho chiến tranh Việt Nam như xe tăng (T – 54), tên lửa (SAM – 2), máy bay (MIG – 21) súng trường AK - 47…  văn hóa Nga còn ảnh hưởng đến văn hóa giáo dục ở nước ta. Người Việt thường có câu “giàu thì đi đức, trí thức thì đi Nga” Người Nga vốn là những người có tư duy lí luận. Quả thật ngày nay, các giáo sư đầu ngành của các ngành khoa học thường là những người được đào tạo từ liên bang Xô – Viet cũ. Các cuốn sách giáo trình được trình bày theo kiểu Nga rất nặng về tư duy lý luận. Suốt một thời gian dài trong thời kỳ bao cấp chúng ta học theo tổ chức nhà nước của Liên Xô. Mặc dù có rất nhiều bất cập như: giết chết sức cạnh tranh và sáng tạo, lu mờ cái “tôi” cá nhân, nhận thức sai về kinh tế thị trường, phân phối sản phẩm không đồng đều… Đó là những khuyết điểm không thể phủ nhận nhưng chúng ta đã kịp thời nhận ra và sửa chữa chúng theo hướng tích cực. Bởi thế cho nên, cuộc khủng hoảng dầu mỏ 1974 kéo theo sự sụp đổ của Liên Xô và hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu. Nhưng chúng ta vẫn đứng vững. Sự sụp đổ đó chỉ là sự sụp đổ của một bộ máy nhà nước mới đầu tiên đầy khuyết tật. Không giống như các học giả phương Tây nhận xét: “Việt Nam, Trung Quốc, Cu – ba, Triều Tiên chỉ là “đứa con côi cút” của chủ nghĩa Cộng sản”. Không! chúng ta phải là những đứa con “ưu tú” bởi sự vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác – Lê nin và mô hình nhà nước Soviet vào tổ chức nhà nước. Nó làm nên một văn hóa chính trị không chỉ mang tư tưởng của học thuyết Mác – Lenin mà còn mang bản sắc người Việt. Nhận thức đúng đắn, cải cách kịp thời cùng với bản chất cần cù, chịu khó, chịu đựng con người Việt Nam đã giúp nước ta vượt qua thời kỳ khó khăn đó để vững bước trên con đường hội nhập ngày nay.

Trong giai đoạn hiện nay, sự giao lưu và tiếp xúc văn hóa hoàn toàn là tự nguyện, tự chủ. chúng ta đã thực sự hòa mình vào thế giới vào sự phát triển chung của nhân loại loài người. thế giới trở nên không cực. Các ngày lễ của phương Tây bắt đầu du nhập vào Việt Nam và được nhiều người hưởng ứng ví dụ như ngày: Noel, valentine… Cùng với xu thế chung, chúng ta càng ngày càng hội nhập sâu hơn với thế giới, không chỉ tiếp nhận văn hóa phương Tây và các nước lân cận, chúng ta còn đem văn hóa đến các quốc gia khác. Ở Nhật, người ta rất ưa chuộng áo dài và nón lá, ở nhiều thành phố trên thế giới, người dân thích ăn bánh  mì kiểu Việt Nam, ở Pháp món Nem, Phở được đưa vào trong từ điển ẩm thực và nhất là họ rất thích chúng. Những ngày hội văn hóa VIệt Nam ở nước ngoài đã góp phần đưa văn hóa của nước ta đến gần hơn với bè bạn quốc tế, góp phần quảng bá hình ảnh Việt Nam, con người Việt Nam.Cùng với nhịp sống hiện đại và tiến bộ chung của khoa học công nghệ, chúng ta đã học hỏi được nhiều điều hay, điều tốt đẹp của bạn bè quốc tế. Bằng phương tiện tin học việc giao lưu văn hóa lại càng dễ dàng và phong phú. Chỉ với 1 chiếc máy tính có kết nối internet, cả thế giới dưới những đầu ngón tay của bạn!!! Đó là kho thông tin khổng lồ với nhiều loại hình văn hóa: Phim ảnh, ngôn ngữ, văn học, nghệ thuật từ nhiều quốc gia.
Nhiều người coi Việt Nam là “bản sao” của văn hóa Trung Hoa. Nhưng thực chất, khi nghiên cứu sâu hơn về nền văn hóa nước mình người ta thấy chúng ta chỉ là “vỏ Tàu”, “lõi Việt”. Chúng ta đã dung nạp văn hóa Trung Hoa vào văn hóa nước mình dựa trên nền tảng của văn hóa Đông Sơn với cơ tầng là văn hóa Đông – Nam Á. Một số nhà nghiên cứu văn hóa cho rằng: chỉ cần bị đô hộ 300 năm dân tộc đó sẽ bị đồng hóa. Nhưng suốt 1000 đô hộ của phong kiến phương Bắc năm, người Việt vẫn là chính họ trước sức ép văn hóa từ các đế chế quân chủ TQ. Chúng ta vẫn là những người Việt đầy chịu đựng, lam lũ nhưng cũng anh dũng, anh hùng. Chúng ta đã làm nền một thế kỷ XX hào hùng, bi tráng với 2 cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại nhất của lịch sử, chúng ta đã đối đầu với 2 tên thực dân đầu sỏ, những con “sen đầm quốc tế” khao khát xóa tên VN trên bản đồ thế giới. Một “hội chứng Việt Nam” dành tặng cho xã hội Mỹ thế kỷ XX để cuối cùng họ nhận ra rằng “chúng ta thua Việt Nam vì không hiểu hết văn hóa Việt Nam”.

toinhotoituhao


MỘT CHIỀU HÈ LỊCH SỬ
Tác giả: Trần Đăng Khoa

Bố kể chuyện Điện Biên 
Bộ đội mình chiến thắng 
Lũ Tây bị bắt sống 
Ta giải đi từng hàng 
Tướng Đờ Cát xin hàng 
Bốt đồn đều san phẳng 
Cờ quyết chiến quyết thắng 
Tung bay trên nóc hầm 
Chiều mùng bảy tháng năm 
Một chiều hè lịch sử" 
CÔNG LAO CỦA CHIẾN DỊCH ĐIỆN BIÊN PHỦ THUỘC VỀ AI? ĐẠI TƯỚNG VÕ NGUYÊN GIÁP HAY CỐ VẤN TRUNG HOA

Bạn còn nhớ bài thơ này. Giản dị nhưng cũng đầy hào sảng phải không ạ. Đôi khi lịch sử chỉ sợ duy nhất 1 thứ đó chính là sự lãng quên.
Một ký ức đau thương, vâng, dù là đau thương nhưng chúng ta vẫn nhớ phải không ạ. Tôi đã từng đọc 1 bài viết cho rằng chiến dịch Điện Biên là công sức của Trung Quốc?! Hãy sống trong sự trần trụi của sự thật. Đừng bao giờ tô vẽ nó, cũng đừng bóp méo nó. Cái gì tô vẽ cũng đẹp, cái bóp méo cũng xấu xí chẳng còn nguyên vẹn phải không ạ?! Bạn đang sống trong một thế giới hòa bình và chẳng hiểu tý gì về chiến tranh. Gian khổ ư, hi sinh ư? Những người lính khi xưa không sợ. Họ yên nghỉ dưới lòng đất mẹ hoặc thân xác tan tành dưới "món quà" đế quốc, thực dân - những người đến Việt Nam vì "văn minh" "khai hóa" vì "cứu dân tộc Việt Nam khỏi nạn diệt chủng của Cộng sản" - ban tặng cho. Họ sợ gì ư? Đơn giản là sợ sự lãng quên. Họ là những liệt sỹ vô danh nằm im lìm lạnh ngắt trong những nghĩa trang họ không đòi hỏi được xướng danh trên bất cứ cuộc họp cuộc hội thảo nào của các bạn bây giờ. Tuy nhiên, đừng lãng quên họ - những người một thời cầm súng bảo vệ hòa bình ngày hôm nay. Lịch sử là quá khứ đúng sai ư? Có nhất thiết phải cần những "nhà rân chủ" kia đem ra xét lại không?!


nhìn những hình ảnh này, bạn thấy sao?! Họ đã chiến đấu quật cường như thế nào. Đó là công sức của quân đội ta  nhân dân ta hay là nhờ vào "kế hoạch thịt đè người" muôn thuở của cố vấn Trung Quốc (cái mà Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã phải hủy bỏ để thay vào đó là một kế hoạch thực sự của con  người Việt Nam.)