LIÊN XÔ – LỊCH SỬ BỊ
BÓP MÉO.
Ngày 9.5 được xem là ngày chiến thắng Phatxit. Đức đầu hàng
vô điều kiện. Bức tường Berlin được thiết lập chế độ xã hội chủ nghĩa được thiết
lập trên khắp Đông Âu và trở thành một hệ thống.
Tuy nhiên thời gian có thể làm phai mờ đi mọi thứ. Ngày nay,
13% nhân dân Anh; 8% dân Pháp và 17 % dân Đức cho rằng công lao chiến thắng
Phát – xít giúp con người thoát khỏi nạn diệt chủng là nhờ Liên Xô. Khoảng 52 –
61 % cho rằng do công lao của Mỹ. Vậy rốt cục ai là người có công trong cuộc
chiến thần thánh và vĩ đại này. Riêng tôi, trên quan điểm lịch sử của mình thì
cho rằng đó là công lao của nhân dân trên toàn thế giới mà công lớn đó là của
Liên Xô và các nước đồng minh. Vậy tại sao người ta lại có sự lãng quên đến
kinh ngạc như vậy. Phải chăng người phương Tây không “uống nước nhớ nguồn” sao?
Để giải thích điều này có thể bắt đầu từ lúc Đức phá bỏ hiệp
ước với Liên Xô kéo quân đánh chiếm Liên Xô. Đồng minh với Liên Xô là ai? Anh,
Pháp, Mỹ. Họ đang làm gì khi Liên
Xô bị vây kín, thất thủ? Họ đứng ngoài
cuộc, nhìn những động thái của nhà nước Soviet xã hội chủ nghĩa làm. Thật nực
cười cho một “lũ” đồng minh. Sau khi Hitler thất thủ ở Stalingrate đánh dấu một
đợt phản công dữ dội. Hồng quân Liên Xô với vũ khí tối tân với sức mạnh Nga,
con người Nga, tinh thần Nga đã vực dậy quất cường. Không chỉ bảo vệ được lãnh
thổ Nga mà còn giải phóng cho hàng loạt các nước phương Tây trong đó có Đông
Âu, thiết lập một thế giới mới – thế giới 2 cực Mỹ - Xô. Ngay từ đầu người ta
đã lo sợ, người ta đã kỳ thị nhà nước XHCN như Liên Xô.
Tiếp đến là cuộc gặp gỡ lịch sử của các nhà lãnh đạo quân
đông minh khi đó tại hội nghị Yalta
Với những nét biểu cảm của các nhà lãnh đạo đủ thấy rằng
Liên Xô bị cô lập như thế nào.
Sau chiến tranh. Tất cả các
nước đồng minh (trừ Mỹ) đều bị thiệt hại vô cùng nặng nề trong đó có
liên bang Soviet. Vừa xây dựng đất nước, vừa phải giúp đỡ các nước Đông Âu xây
dựng cơ sở vật chất cho XHCN. Người Nga đã dang đôi tay to lớn của họ cứu giúp
Đông Âu thoát khỏi sự tàn phá của chiến tranh. Và châu Âu bắt đầu một trang lịch
sử mới của nó. Một sự chia rẽ lớn lao với nhân loại. Để ngăn chặn tham vọng đơn
cực thế giới của Hoa Kỳ, Liên bang Soviet với tư tưởng đối lập hình thành hệ thống
các nước XHCN theo tư tưởng Mac – Lenin. Thế giới như một thỏi nam châm 1cực hướng
về Nga, một cực hướng về Mỹ. Kế hoạch Marshall cùng với học thuyết Truman: 17 tỉ
USD được tung ra để viện trợ kinh tế cho Tây Âu. Và có lẽ vì thế mà người ta
nhanh chóng quên đi những năm tháng chiến tranh gian khổ, những người bạn đã từng
kề vai sát cánh với họ.
Thời gian qua đi, thời đại hoàng kim của Liên Xô cũng hết
“nhờ những nỗ lực” của Gorbachop. Liên Xô rơi vào khủng hoảng dầu khí trầm trọng
và dĩ nhiên “Ốc còn không nuôi nổi mình ốc” thì làm sao nuôi được sên. Cuối thế kỷ XX người ta chứng
kiến một cảnh tượng đau đớn, sự sụp đổ của hàng loạt các quốc gia XHCN – một hệ
thống XHCN ở phương Tây. Và sự thay đổi chế độ đã dẫn đến chủ nghĩa xét lại.
Người ta xét lại lịch sử ép lịch sử phải năm trong bối cảnh hiện tại. Người ta
tô vẽ lịch sử, bôi nhọ lịch sử, bóp méo lịch sử. Người ta vứt chủ nghĩa cộng sản
– cái chủ nghĩa đã từng cứu sống họ, xây dựng cơ sở vật chất cho họ - vào sọt
rác. Người ta dè bỉu nó, khinh miệt nó, nói xấu nó để chứng tỏ với người Mỹ rằng
họ là “đồng minh tin cậy” của Mỹ. Họ muốn có viện trợ của Mỹ. Những đứa con đầu
tiên “chết yểu” đó của chủ nghĩa Cộng sản đơn giản vì 1 điều nó quên đi cái gốc
của nó. Nó tự chuyển hóa bôi nhọ chính nó. Nó không tự thân vận động mà chỉ dựa
vào “vật chủ” (Liên Xô). Sự sụp đổ đó là sự sụp đổ của một mô hình đầy khuyết tật
thiếu sáng tạo, không thay đổi. Thời gian lại trôi đi, có những nhiều thứ cũng
qua đi, cũng thay đổi. Thời đại google với sự bùng nổ về thông tin người ta bắt
đầu tô vẽ lịch sử, bôi trát lịch sử. Có những thứ huy hoàng bị phôi pha có những
điều nhỏ nhặt lại được tôn vinh ca ngợi vì trục lợi, vì bợ đỡ, vì lợi ích, vì
vô tâm. Rồi có những khi mệt nhoài trong bộn bề cuộc sống trong vòng luẩn quẩn
của danh lợi họ lại thích tung hô những thứ vô vị, mờ mịt và dối trá. Họ quên
Liên Xô như quên đi cái thời đại huy hoàng của nó thời đại của công trường xưởng
máy, thời đại của những người Cộng sản đảng Bonsevic của Lenin, thời đại mà cả
Liên Xô như một công trường khổng lồ niềm tin mãnh liệt cho các dân tộc bị áp bức.
Có những dân tộc bé nhỏ bị dập vùi bởi bom đạn chiến tranh họ cũng mang một niềm
tin bất diệt vào Liên Xô xã hội chủ nghĩa. Họ ước mơ, họ sống trong bom đạn và
nuôi lớn lý tưởng Cộng sản của mình. Người ta quên Liên Xô quên đi những mất
mát của dân tộc Nga và các dân tộc liên bang phải chịu. Sự tàn phá, sự hy sinh
của cả người lính Hồng quân quật cường và những người vợ, người mẹ hậu phương “Trời
có mưa dầm dề/Ngày có dài lê thê/ Thì em ơi vẫn đợi”.
Tôi không mong muốn có thể đi tìm sự công bằng cho lịch sử bằng
một bài viết ngắn . Nhưng tôi muốn nói rằng như một lời cảnh báo “Nếu anh bắn
vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn trả anh bằng đại bác” với những
ai đang thờ ơ, đang quay lưng, ghẻ lạnh với
lịch sử với quá khứ.
Tài liệu tham khảo
toinhotoituhao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét